Vườn Yêu

Non ngàn ngọn gió khẽ vờn qua
Bỏ quãng này đây ngợp ánh tà
Biển đứng mây dừng thu vật vã
Tô trời họa sắc cảnh buồn sa
Tranh đời ngậm nét vùng sơn dã
Vẫy dạ mang hờn khóa nẻo ra
Mãi mộng rừng thương ngừng nhả lá
Dù cây mệnh rũ tím thân già

daoha

Lá Héo

Lá rũ chờ bay khỏi cuộc đời
Đâu còn hám nghĩ chuyện đầy vơi
Đường thi khổ luyện hầu quên khới
Một cõi đi về nhấp nhổm khơi
Cuống nhão thân vàng đau lại khởi
Dần khô nhựa sống nẫu kêu mời
Ghen hờn rã nợ hồn thơ thới
Bỏ gánh sầu thương nhập ngã trời

daoha

Thu Đêm

Ánh nguyệt vàng tơ nhả giữa thềm
Mây ngàn trắng lượn phủ đời êm
Dòng xô vẩy khẽ lòng sông bạc
Liễu tủi đành cam gánh phận mềm
Rũ lá xanh rờn loang cạnh đảo
Tô trời tím lịm ngẩn hồn thêm
Rừng khuya phảng phất hương chàm nhẹ
Vẫy biển thu hồng họa sắc đêm

daoha

Khó Hiểu.....

Nốt phận ru đời những khổ thương
Buồn vui sướng hận chả xem thường
Lời ca khẽ nhẹ sao hờn tủi
Nhịp quãng cao trầm nhả vấn vương
Tiễn biệt từ ly sầu ngất ngưởng
Lìa xa gửi dạ nẫu vô lường
Bồng lai cõi đẹp ta gần hưởng
Chẳng biết còn hay rã đoạn trường?

daoha

Rối Rắm

Âm thầm lạc lõng bởi tình phơ
Nhấp nhỏm tràn đêm nẫu phật phờ
Quạnh quẽ người đi lòng khắc khoải
Hồn u uất ủ rũ duyên mờ
Mơ màng gởi mộng rồi tan tác
Rã rượi bao ngày đến vẩn vơ
Trắc trở âu sầu đong phận ngã
Phù du! ngán ngẩm! Dẹp! không thờ

daoha

Nỗi Đau

Tình xưa gửi lại bước lên thuyền
Kỷ niệm hôm nào cứ giữ nguyên
Những nụ hôn còn vương má đỏ
Ngàn thương nhớ vẫn đọng mi huyền
Sầu theo mỗi nhịp chân rời bến
Hận bấu sâu lòng kẻ ngã duyên
Chuyện cũ qua rồi nhưng xót tủi
Đâm vào thẳng dạ đến thường xuyên

daoha

Thiện Tâm

THƯƠNG người phải kết chặt vòng Tay
TỎA sắc nguồn yêu ngập chỗ....... Này
THẮM đạo nhân từ mong mãi......... Trải
TƯƠI đời nghĩa tín mộng đừng ..... Bay
TRÀO tuôn đẫm hậu cùng năm ....Tháng
THOẢNG ngợp tình chân sáng mỗi Ngày
TỚI những ngàn thu lòng chẳng .....Đọa
TRỜI cao sẽ hiểu tấm thân…........ .Đày

daoha

Xõa Tóc

Mình em tựa cửa tóc buông dài
Nghểnh mắt mi sầu vẫn đợi ai
Gối lẻ giăng buồn vai thục nữ
Phòng không rải nẫu gót chân hài
Gan hùng lãng tử đầu nay bạc
Ruột liễu nhan hồng bóng để phai
Miệng khẽ ngâm dòng duyên trắc trở
Tình sao mãi biệt uổng trâm cài

daoha

Chờ

Gió chỉ vô tình giỡn tại đây
Mà hoa đã nở, mặc tim gầy
Ưu sầu vướng mãi tràn thân hạc
Nỗi tủi neo hoài ngợp tóc mây
Hạ vắng xuân ngời đông ảo não
thu buồn nhớ rạng tỏa mờ cây
hằng đêm tựa gối mong trời tỏ
giữa cửa ai về dạ ngất ngây

daoha

Thỏa Phiêu

Quạnh quẽ nhưng mà vẻ đáng yêu
Làn mây rộn rã tỏa bao chiều
Mơ màng ngẫm tiếng đàn đa diệu
Đoản khúc muôn trùng ngật ngưỡng xiêu
hạ khởi đìu hiu mờ dáng liễu
thu rời nhấp nhỏm lạt thân kiều
câu thề rệu rão nhờ đông hiểu !
nhẹ nhõm Xuân về cưới thỏa phiêu

daoha